Luận Chiến 4: Hồ cáo và các chóp-bu đảng hồ-cáo mù quáng từ khi nào?

Bài Viết Đăng Nhập vào: Tuesday, January 16, 2007

<< Trở Lại Trang Đầu

Luận điểm 1:
Hồ-cáo đã mù quáng ngay từ khi ôm lấy cái "bả lê-nin" mà chưa hiểu "a-b-c gì về chủ nghĩa mác" cả.


Luận cứ 1: Chính hồ-cáo đã tự thú như thế!

Theo cụ Phan bội Châu (trong tác phẩm Khổng Học Ðăng): hồ-cáo chưa đốc thuyết đã vội vàng tử thủ. Nói nôm na là: dốt chẳng học gấp làm tàng, nhảy liều trong tăm tối!

Luận cứ 2: Ba nguyên nhân!

Một là, trình độ xuất phát của hồ-cáo về triết học, khoa học, kinh tế chính trị(so với đương đại) quá thấp kém. Không biết gì về luật tiến hóa cả; hồ-cáo đã chọn lầm đường! Tham vọng (nhiệt tình?) + ngu dốt = phá hoại!

Hai là, không thấu đáo đạo lý nhân nghĩa Việt Nam, hồ-cáo hàm hồ chạy theo con đường "lật nhào thế giới "!hồ-cáo đã không học theo con đường của Gandhi hay con đường của Tôn dật Tiên ? hồ-cáo hăm hở vồ lấy con đường lê-ni-nit?

Ba là, mang bản chất bất nhân, sang Tây phương, hồ-cáo đã không theo con đường dân chủ nhân đạo mà chạy theo con đường độc tài ghê gớm nhất trong lịch sử nhân loại. Ở Pháp, hồ-cáo đã không theo đường của cụ Phan chu Trinh để rồi sẽ "đứng trên vai những người khổng lồ" mà dẫn dắt dân tộc đi đúng đường dân chủ tự do. Ðã từng ở nước Mỹ cả năm trời vẫn "không tiếp thu được chế độ dân chủ Washington" mà hồ-cáo lại về lại châu Âu để rồi hăng hái tìm mọi cách bám Xịt-ta-lin cho bằng được.

Luận điểm 2:

Mù quáng, hồ-cáo suốt đời (cho tới chết) chỉ một mực hoạt động để biến Việt Nam thành bàn đạp của quốc tế cộng sản nhằm nhuộm đỏ toàn vùng Ðông nam Á châu, chà đạp quyền lợi quốc gia dân tộc của Việt Nam.

Luận cứ 1: hồ-cáo đã lăn lộn ở Tàu, ở Thái Lan để thành lập những ổ cộng sản nòng cốt; hồ-cáo đã thành lập, huấn luyện đảng cộng sản Ðông Dương. Tất cả chỉ cốt nhằm thực hiện ý đồ ngông cuồng của hồ-cáo: "tôi dẫn năm châu đến đại đồng."

Luận cứ 2: Từ 1955 đến lúc chết, hồ-cáo vẫn không chịu nghiên cứu để tự mở mắt nhìn thế giới văn minh phát triển mà chuyển đổi theo; chỉ một mực mù quáng theo Xịt, theo Mao. Bao tâm trí chỉ dành tìm kiếm những mưu ma chước quỷ nhằm biến Việt Nam thành tiền đồn của phe XHCN, mà thực chất là bán dân bán nước cho Nga cho Tàu.

Luận điểm 3:

Tuyệt đại đa số các ủy viên bộ chính trị của đảng hồ-cáo từ khởi đầu đến nay đều mù quáng còn hơn hồ-cáo nữa!

Luận cứ 1: Tất cả bọn đồ-đảng đó đều tôn hồ-cáo là cha già, là thần tượng. Thần tượng mù quáng thì đồ-đảng cuồng tín tất yếu phải mù quáng theo !

Luận cứ 1: Trước 1960, tất cả bọn họ đều là do hồ-cáo tuyển lựa, đào tạo, cất nhắc, khống chế. Từ 1960, đám "duẩn-xuẩn, thọ-mù"- tuy đều có ý đồ qua mặt hồ-cáo - vẫn còn phải lợi dụng cái "thần tượng hồ-cáo" để đấu đá nhau và khống chế dân chúng đã ngộ độc cháo lú trầm trọng. Tất cả đám họ chỉ giỏi về "các quỷ kế " trong việc tổ chức ép miền Bắc theo mác-lê-xịt-mao-hồ đi lên "xếp-hàng-cả-ngày", và trong việc phá hoại và đoạt chiếm Việt Nam Cộng Hòa.

Luận cứ 2: Ngày nay, cái gốc mác-lê đã sụp đổ hoàn toàn rồi mà bọn đồ- đảng-hồ-cáo-chóp-bu vẫn, mù quáng đi làm "cái kinh tế thị trường định hướng xếp-hàng-cả-ngày". Ðám này vẫn ngoan cố ép dân Việt quốc nội mang "cái vòng kim-cô tư-tưởng hồ-cáo" chỉ vì quyền lợi ích kỷ của chúng!

Luận cứ 3: Hỡi đám đồ đảng hồ-cáo chóp-bu-ù-lì-cố-chấp-mù- quáng!

Hãy mở cuốn "HỆ TƯ TƯỞNG ÐỨC, tập 12" (nhà xuất bản Sự Thật) mà ngày đêm đọc đi, để mà mở mắt ra! Hãy đọc đi! Ðể mà thấy nguồn gốc tội lỗi tày trời của cả chuỗi lê-xịt-mao-...-.. .-.. . trên toàn nhân loại! Hãy đọc đi!Ðể mà thấy nguồn gốc tội lỗi "trời không dung đất không tha" của cả cái chuỗi hồ-phong-phú-chinh-duẩn-thọ-.. .-mười-anh-.. .-mạnh-.. . trên toàn dân Việt! Ðể mà còn kịp sám hối tội lỗi trước lịch sử (quá khứ, hiên tại và tương lai).

Luận điểm 4: hồ-cáo-chuỗi-chóp-bu-mù-quáng đã hủy diệt hay loại trừ biết bao "người xét lại" !

Luận cứ 1: Ông Bùi công Trừng, ông Kim Ngọc bị ghép tội "xét lại" về đường lối kinh tế.

Luận cứ 2: Ông Trần huy Liệu, trước khi nhắm mắt, đã dễ lại lời trăng trối: "Ðứng lo phương Tây, hãy lo phương Bắc! Phương Tây đến, phương Tây đi; phương Bắc đến, phương Bắc ở !"

Luận cứ 4: Ông Võ nguyên Giáp bị ghép tội "xét lại" về đường lối quân sự.

Luận cứ 3: Ông Tạ quang Bửu bị ghép tội "xét lại" về dường lối giai cấp trong đào tạo. Khoảng trước 1970, đã công khai phát biểu trong các xê-mi-na khoa học và trong các kỳ chỉnh huấn Bộ ÐHTHCN:

Không phải cách mạng quan hệ sản xuất mà chính là cách mạng công cụ sản xuất đã tạo ra những bước nhảy vọt lịch sử của loài người (trái ngược với một luận điểm cơ bản của học thuyết mác).

Tài liệu khoa học gốc thì phải được đem ra khảo sát, điều chỉnh và phát triển... Còn nghị quyết đảng thì bao giờ cũng tuyệt đối đúng (tức là vô giá trị)!

Bộ chính trị TUÐCS Liên xô nói rằng họ không sợ Mỹ, chỉ có các nhà khoa học mới sợ Mỹ mà thôi... ; với lời bình "Ðiếc không sợ súng!"

Bộ chính trị TUÐCS Việt Nam có thói quen "thượng gia hạ điền", nghĩa là bộ coi tổ quốc dân tộc như ruộng vườn của riêng vậy!
.. .. ..

Chấm hết thách luận chiến số 4 ở đây.
Hãy chờ thách luận chiến số 5:
Ðồ-đảng hồ-cáo chóp-bu ù-lì cố-chấp còn mù quáng tới bao giờ?

Dưới đây tôi gởi "dạy" các đồ-đảng-hồ-cáo-chóp-bu-ù-lì-cố-chấp một đoạn thơ của cụ Nguyễn Ðình Chiểu. (trích từ truyện Lục Vân Tiên)


HAY GHÉT CŨNG LÀ HAY THƯƠNG
.. .. .. .. .. ..
Trực rằng: "Lời nói hữu duyên,
Thế trong kinh sử có truyền cùng chăng?"
Quán rằng: "Kinh sử đã từng,
Coi rồi lại khiến lòng hằng xót xa.
Hỏi thời ta phải nói ra:
Bởi chưng hay ghét cũng là hay thương."
Tiên rằng: "Trong đục chưa tường,
Chẳng hay thương ghét, ghét thương lẽ nào?"
Quán rằng: "Ghét việc tầm phào,
Ghét cay, ghét đắng, ghét vào tới tâm."
"Ghét đời Kiệt Trụ mê dâm,
Ðể dân đến nỗi sa hầm sẩy hang.
Ghét đời U, Lệ đa đoan,
Khiến lương dân chịu lầm than muôn phần.
Ghét đời Ngũ bá quân phân,
Chuộng bề dối trá làm dân nhọc nhằn.
Ghét đời Thúc Quý phân băng,
Sớm đầu tối đánh lằng nhằng rối dân."
"Thương là thương đức Thánh Nhân,
Khi nơi Tống, Vệ, lúc Trần, lúc Khuông.
Thương thấy Nhan tử dở dang,
Ba mươi mốt tuổi, tách đàng công danh.
Thương ông Gia Cát tài lành,
Gặp cơn Hán mạt, đã đành phôi pha.
Thương thầy Ðổng tử cao xa,
Chí thời có chí, ngôi mà không ngôi.
Thương người Nguyên Lượng ngùi ngùi,
Lỡ bề giúp nước lại lui về cày.
Thương ông Hàn Dũ chẳng may,
Sớm dâng lời biểu, tối đày đi xa.
Thương thầy Liêm lạc đã ra,
Bị lời xua đuổi, về nhà giáo dân.
Xem qua kinh sử mấy lần,
Nửa phần lại ghét, nửa phần lại thương.
Trực rằng: "Chùa rách Phật vàng,
Ai hay trong quán ẩn tàng kinh luân.
Thương dân, sao chẳng lập thân,
Ðể khi nắng hạ, toan phần làm mưa."
.. .. .. .. ..



Nguyễn Thế Tiến
posted by Lien Mang Viet San @ 6:01 PM  

<< Trở Lại Trang Đầu

 
Liên Kết

BLOGGER

Bạn là người thứ  

Ghé Thăm LMVS